Nhà Em có hoa vàng trước ngõ, <br />Tường thật là cao, gió leo cây kín rào. <br /> <br />Nhà Anh cuối con đường ngoại ô, <br />Vách thưa đèn dầu thắp, gió lùa vào từng đêm. <br /> <br />Tuổi Em cũng như hoa mới nở, <br />Vạn người thầm mong, được đưa đón chân Em. <br /> <br />Xót xa Anh còn trắng tay hoa, <br />Sách đèn nợ chưa dứt, nên lận đận truân chuyên. <br /> <br />Đôi ta ! Đứa đầu sông cuối sông, <br />Bao nhiêu cách trở mình Em ơi ! <br /> <br />Đôi khi ! Thấy lòng mình bâng khuâng, <br />Muốn ngỏ lời cùng ai ! Nghĩ rồi câm nín hoài. <br /> <br />Chiều nao pháo bay đầy trước ngõ, <br />Tạ từ thơ ngây, dáng hoa đi lấy chồng. <br /> <br />Đường quen bỗng bây giờ buồn tênh, <br />Mỗi khi chiều gần xuống, thấy lòng mình ngẫn ngơ. <br /> <br />Ngày xưa ! Tiếc sao mình không ngỏ, <br />Để rồi chiều nay mình đâu thấy cô đơn. <br /> <br />Ván kia bây giờ đóng thuyền rồi, <br />Có còn gì đâu nữa, thôi đành hẹn trong mơ...