Từ khi mất nhau rồi, tim tôi thành sỏi đá, <br />Đêm đêm chập chờn trong giấc ngủ. <br />Nghe mình như dòng suối trôi vào khoảng vắng hư vô, <br />Vết thương trong hồn đã như khô. <br /> <br />Người ơi ! Mấy ai ngờ ! Ra đi rồi là hết, <br />Ra đi là vùi chôn tất cả, <br />Chôn vùi đôi hình bóng nhân tình sớm tối bên nhau. <br />Những đêm tâm sự tay gối đầu. <br /> <br />Ai ! Ai ! Bảo thời gian không biến đổi ? <br />Khi thề nguyền trăm năm vẫn yêu tôi hỡi người ơi ! <br />Ai ! Ai ! Cầm tay tôi mãi không rời ? <br />Ôi ! Lời nói ngọt ngào trên đầu môi. <br /> <br />Tôi ! Tôi hiểu thời gian như cánh nhỏ, <br />Chim trời một khi khôn lớn bay đi với mộng mơ, <br />Tôi ! Tôi hiểu xưa tôi quá tin đời, nên giờ sống lẻ loi. <br /> <br />Còn đây lá thư tình, mang theo làm hành lý, <br />Tôi xin bằng lòng ôm nỗi khổ. <br />Ghi vào trong nhật ký như là vết tích đau thương, <br />Bước đi âm thầm với phong sương. <br /> <br />Và xin cảm ơn người bao nhiêu chuyện lừa dối, <br />Nhưng khi người đành tâm chối bỏ. <br />Ân tình tôi còn giữ như một thoáng nắng mong manh, <br />Chút hương kỷ niệm hai đứa mình...