Thương Về Miền Trung <br />Tác giả: Duy Khánh <br />Đã bao lâu rồi không về miền Trung thăm người em. <br />Nắng mưa đêm ngày cách trở giờ xa xôi đôi đường. <br />Người ơi! Có về miền quê hương thùy dương, <br />nước chảy còn vương bao niềm thương, cho nhắn đôi lời. <br /> <br />Dẫu xa muôn trùng tôi vẫn còn thương sao là thương. <br />Nhớ ai xuôi thuyền Bến Ngự đẹp trăng soi đêm trường. <br />Và nhớ tiếng hò ngoài Vân Lâu chiều nao, <br />ước nguyện đẹp duyên nhau dài lâu, xa rồi còn đâu? <br /> <br />Em ơi! Chờ anh về. <br />Đừng cho năm tháng xóa mờ thương nhớ <br />Đêm nao trăng thề, đá vàng ước hẹn đẹp lòng người đi. <br />Em biết chăng em. <br /> <br />Đã bao Thu rồi vắng lạnh lòng trai đi ngàn phương. <br />Mỗi khi sương chiều xóa nhòa phồn hoa nơi phố phường <br />Người ơi! Nếu còn vầng trăng soi dòng Hương, <br />núi Ngự còn thông reo chiều buông tôi vẫn còn thương. <br /> <br />Sông Hương lững lờ. <br />Người đi năm tháng vẫn còn mong nhớ. <br />Đêm đêm trăng chờ, đá vàng ước hẹn đẹp lòng người xưa. <br />Ai biết chăng ai? <br /> <br />Đã bao Thu rồi vắng lạnh lòng trai đi ngàn phương. <br />Mỗi khi sương chiều xóa nhòa phồn hoa nơi phố phường <br />Người ơi! Nếu còn vầng trăng soi dòng Hương, <br />núi Ngự còn thông reo chiều buông... tôi vẫn... còn thương...