Ngày xưa tôi có yêu một người, <br />Chuyện tình thơ ngây mơ mộng nhất trên đời. <br /><br />Tuổi nàng vừa tròn đôi tám, còn tôi vừa lên đôi chín, <br />Hai gia đình cùng chung một nhà. <br /><br />Nàng yêu hoa tím tôi chuộng hồng, <br />Nàng thường suy tư tôi thì rất yêu đời. <br /><br />Tính tình mỗi người mỗi khác, gần nhau thường hay xung khắc, <br />Khi suốt ngày chẳng thích gặp nhau. <br /><br />Nhưng khi, được tin có người hỏi nàng, <br />Lòng tôi bỗng buồn thật buồn, từng nhịp đập tim vỡ tan. <br /><br />Còn em, than trách hóa công, <br />Chuốc thảm gieo sầu, cho người thương đau. <br /><br />Từ đây đôi ngã xa biền biệt, <br />Nghìn trùng em đi sao vẫn nhớ nhau hoài. <br /><br />Vẫn còn bàng hoàng tê tái, tưởng chừng là niềm thân ái, <br />Rơi rớt lại hình bóng người yêu.